cô vợ bỏ trốn của bạo quân
Cô vì lời đồn mà muốn ngừơi bạn tốt nhất của anh làm bạn trai của cô. Đây thật là chọc tức anh. Lúc anh đang chuẩn bị thổ lộ với cô gái mà anh
Truyện CÔ VỢ BỎ TRỐN CỦA BẠO QUÂN - CÔ VỢ BỎ TRỐN CỦA BẠO QUÂN tren dien thoai, may tinh bang, iphone, ipad. Yêu đọc truyện online Thư Cẩn Dư tưởng rằng, bạn trai mình bảo hộ em gái hoàn toàn xuất phát từ t
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.
Trang chủ. Truyện Ngôn Tình. Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc. Tác giả: Niên Hoa Phất Liễu. Thể loại: Truyện Ngôn Tình , Truyện Sủng. Nguồn: Nhóm dịch: Thất Liên Hoa. Tình trạng: Hoàn Thành. Lượt đọc: 6415754. Cập nhật: 25/04/2022.
Quả thật vừa vặn cân đối, rất đẹp! “Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Phần 1” Ngôn tình AudioBox. 00:00. 00:00. 1. “Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Phần 1”. 1:05:27. 2. “Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Phần 2”.
13.5K. Tác giả: Yu Soi. Thể loại: Ngôn Tình Drama Romance Truyện Màu. Đọc chương đầu Đọc chương cuối. Tôi đã thuần hoá một tên bạo chúa và chạy trốn là bôn truyện tranh thuộc thể loại ngôn tình, lãng mạn, truyện màu của Hàn Quốc. Tác phẩm do Yu Soi sáng tác, xoay quanh cô
Một thân hình nho nhỏ trốn ở trong ổ chăn thật dày đang ôm một con búp bê vải dính máu, thấp giọng khóc nức nở. Một đôi vợ chồng cùng một bé trai đứng bên cạnh không dám đến gần cô bé, bởi vì chỉ cần tới gần một chút cô sẽ bắt đầu lên tiếng khóc to.
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân - An Kỳ ~ Chương cover Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.
vienemami1985. Giới thiệuThư Cẩn Dư tưởng rằng, bạn trai mình bảo hộ em gái hoàn toàn xuất phát từ tình cảm anh em, cho nên cô lựa chọn ở bên cạnh hắn để chờ đợi, lấy sự dịu dàng để bao dung cho những cảm xúc bất thường của anh ta, lại không nghĩ rằng, ở trong mắt Đinh Hạo Luân, từ đầu đến cuối đều chỉ có “cô ấy”. Biết hắn cùng người trong lòng kết hôn, cô liền hiểu được vật thay thế như mình nên yên lặng rời đi, rời khỏi cuộc đời hắn đúng lúc……Đinh Hạo Luân từ nhỏ luôn yêu người em gái không cùng huyết thống, lại cùng Thư Cẩn Dư kết giao. Không chỉ vì muốn làm cho người nhà an tâm, mà càng bởi vì cô ấy có điểm giống người hắn yêu thương. Nhưng đến khi hắn sắp hoàn thành giấc mộng, cùng em gái kết hôn thì đêm trước ngày thành thân, hình ảnh Thư Cẩn Dư lại chiếm hữu lấy tâm trí hắn, dù làm cách nào cũng không thể xua đi. Không được, hắn phải đem cô tìm trở về, để biết rõ đây là chuyện gì xảy ra!Đôi lời muốn nói Đây là lần đầu tiên mình edit truyện nên còn rất nhiều bỡ ngỡ cũng như thiếu sót, vì vậy rất mong mọi người thông cảm và góp ý cho mình để mình có thể làm tốt hơn trong những lần sau. Chân thành cảm ơn!Tiết tửMột thân hình nho nhỏ trốn ở trong ổ chăn thật dày đang ôm một con 乃úp bê vải dính máu, thấp giọng khóc nức đôi vợ chồng cùng một bé trai đứng bên cạnh không dám đến gần cô bé, bởi vì chỉ cần tới gần một chút cô sẽ bắt đầu lên tiếng khóc đang trốn ở trong chăn kia tên là Thuần Thuần, năm nay vừa tròn ba tuổi, là vợ chồng Đinh thị vừa mới từ cô nhi viện nhận cô bé về nuôi. Vợ chồng Đinh thị thích con gái nhưng đăng ký kết hôn nhiều năm chỉ có độc nhất một đứa con trai, nên mới nhận nuôi bé Thuần Thuần ở cô nhi Thuần Thuần được đưa đến Đinh gia đã được một ngày, nhưng vẫn không chịu ăn gì, chỉ trốn trong ổ chăn không ngừng khóc. Vợ chồng Đinh thị rất sợ sức khỏe cô bé gầy nhỏ sẽ đi xuống nhanh chóng, bởi vậy bọn họ lo lắng không biết có nên đưa cô trở về cô nhi viện hay không?Phía sau, con trai độc nhất của bọn họ – Đinh Hạo Luân đột nhiên lên tiếng “Để con thử xem!”.“Con? n…Được rồi!” – Vợ chồng Đinh thị hoài nghi không biết đứa con nhỏ tuổi kia có thể làm được gì nhưng vẫn buông tay để nó thử một mặt với đứa bé trốn ở ổ chăn không ngừng khóc kia, Đinh Hạo Luân không dịu dàng an ủi, cũng không tiến lên khuyên bảo, hắn chỉ đem cơm ngon do mẹ chuẩn bị lại, ngồi ở trên sàn bên cạnh giường, cầm chiếc thìa bạc nhỏ, múc đồ ăn đưa vào miệng“Hạo Luân, đó là…” của Thuần Thuần!Đinh mẫu không kịp ngăn cản, hắn đã đem cơm cà ri thơm ngon bỏ vào trong miệng, nhấm nháp từng miếng to.“n, ăn thật là ngon!” Đinh Hạo Luân như biểu diễn, cố ý vừa ăn vừa thì thầm “Cơm cà ri này thơm quá, canh khoai tây nấu thật nhuyễn, ăn mà không cần nhai cũng nuốt được.”Trong phòng, cả ba người đều chú ý tới ổ chăn đang khóc nức nở kia đã tạm dừng một chút rồi.“Oa, miếng thịt gà thật là lớn, ăn ngon cực.” Hắn lại vui vẻ nhét một miếng cơm cà ri to vào miệng, tinh tế nhai nuốt nhấm nháp. “Chậc chậc, ăn ngon thật, ngon đến nỗi đầu lưỡi đã sắp tan chảy rồi.”Lần này tiếng khóc tạm dừng càng lâu, giống như chuyên chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài ổ chăn, vợ chồng Đinh thị trao đổi cho nhau một ánh mắt sau đó âm thầm nở nụ lẽ bọn họ không cần đem đứa nhỏ đáng yêu này trở về rồi!“Oa, còn có bánh put-đinh! Ngươi xem, thơm quá, bánh thật mềm!”Đinh Hạo Luân phát hiện một góc của ổ chăn lặng lẽ xốc lên một khe hở, hắn có ý xấu bưng bánh put-đinh lại gần, làm cho mùi thơm nồng của bánh put-đinh trứng gà tiến vào trong ổ này hắn tựa hồ nghe được thanh âm nuốt nước miếng, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì, thẳng thừng cầm lấy cái thìa nhỏ, xắn một miếng đưa vào miệng.“Vừa mềm, vừa ngọt, vừa ăn ngon, trên thế giới làm gì có bánh put-đinh ăn ngon như thế này đâu?”Hắn lại lần nữa phát huy khả năng biểu diễn trời cho, dường như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, dùng tốc độ hết sức thong thả đem bánh put-đinh ăn này tiếng khóc trong ổ chăn đã hoàn toàn muốn đình chỉ.“Ta đến giúp em bé buộc tóc thật đẹp!” Đinh Hạo Luân ăn xong cơm, cầm lấy 乃úp bê tóc vàng mẹ mua vì cô bé, bắt đầu chơi tiếp.“Hẳn là như vậy đi!” Hắn đem 乃úp bê tóc vàng xinh đẹp biến thành một đống rơm rạ rối loạn, dùng dây thun buộc lung tung.“Không phải như vậy, xấu quá!”Một thanh âm mềm mại truyền đến, Đinh Hạo Luân ngẩng đầu, phát hiện từ khi nào ở ô chăn chui ra một cái đầu nhỏ, giống như vừa ló ra quan sát thế giới bên bé sớm đã quên khóc, mở to đôi mắt tròn vo, tập trung tinh thần nhìn con 乃úp bê trong tay của hắn đập thật là mãnh liệt, nhưng không dám để lộ ra biểu tình đắc ý, sợ cô lại lui vào ổ chăn.“Phải không? Bằng không thì buộc như thế nào? Ngươi dạy ta nha!” Hắn đem 乃úp bê đưa cho cô, bày ra điệu bộ không biết làm thế nào.“Phải buộc như vậy!” Thuần Thuần mới ba tuổi cầm lấy con 乃úp bê, bài bản vuốt mái tóc vàng hỗn độn lên, sau đó chia thành hai bên trái phải rồi giao lại cho Đinh Hạo Luân “Như vậy buộc lên là được rồi!”“Úc!” Đinh Hạo Luân lập tức dùng dây thun sửa sang lại tóc con 乃úp bê sau đó liền lấy lòng hỏi “Có phải như vậy hay không?”.“Đúng rồi!” Cô bé gật gật đầu cười, thật cao hứng khi dạy được nghiêng đầu đánh giá hắn, chau mày nghi hoặc hỏi “Ngươi là ai?”“Ta? Ta là anh trai của ngươi nha!” Hắn nuốt nước miếng, khẩn trương trả lời.“Anh trai?” Thuần Thuần còn thật sự suy nghĩ một hồi lâu, mới lại lộ ra nụ cười đáng yêu “n! Thuần Thuần nhớ rõ, Thuần Thuần có một anh trai, anh trai rất thương Thuần Thuần. Nhưng là…bộ dạng của ngươi và anh trai không giống nhau lắm!” Trong đầu cô mơ hồ hiện lên một thân ảnh khác.“Không sai, ta chính là anh trai của Thuần Thuần!” Đinh Hạo Luân cầm cánh tay nhỏ gầy của cô, vội vàng nói “Ngươi nhớ rõ sao? Ta là anh trai, chúng ta cùng nhau chơi đùa nha!”Thuần Thuần mở to ánh mắt tròn, cố gắng xem xét hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng mở cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu “Ta không nhớ rõ rồi.”Cô đã chính mắt nhìn thấy cha mẹ ૮ɦếƭ thảm ngoài ý muốn, bị đả kích quá lớn nên quên đi nhiều chuyện, thậm chí ngay cả diện mạo của cha mẹ lẫn anh trai đều không nhớ rõ.“Không nhớ rõ không sao, về sau chỉ cần nhận ra ta là anh trai của Thuần Thuần, mà cha mẹ của anh trai cũng chính là cha mẹ của Thuần Thuần thì tốt rồi!”Thuần Thuần nhìn kỹ gương mặt hiền lành, nhu thuận gật đầu nói “n! Thuần Thuần nhớ kỹ.”“Rất ngoan! Em đã đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?” Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ, yêu thương hỏi.“Có! Thuần Thuần bụng rất đói, Thuần Thuần muốn ăn cơm cà ri cùng bánh put-đinh.” Cô liếm liếm môi, không quên nhớ lại vừa rồi hại cô chảy một đống nước miếng.“Tốt!” Đinh Hạo Luân quay đầu cười nói với mẹ “Mẹ, phiền mẹ thay Thuần Thuần chuẩn bị một phần cơm cà ri cùng bánh put-đinh, em đã đói bụng rồi.”“Tốt!” Đinh mẫu mừng rỡ như điên, lập tức ra khỏi phòng đi thu xếp đồ ăn.“Đến đây đi! Anh trai ôm em đi ra ngoài ăn.” Đinh Hạo Luân vừa đạt được mục đích hướng em gái mở rộng hai Thuần quan sát hắn một hồi lâu mới dùng cả tứ chi chui ra khỏi ổ chăn, lao vào vòng ôm của hắn, không chút phòng vệ nào liền đem cái đầu nhỏ dựa lên bờ vai đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của cô rồi!“Thuần Thuần…” Đinh Hạo Luân ôm chặt vật nhỏ mềm mại trong lòng, khó có thể biểu đạt sự cảm động trong lòng là là mềm mại như vậy, nhỏ bé như vậy, hơn nữa lại không hề ngần ngại mà tín nhiệm hắn, hắn chưa bao giờ cảm giác được, mình quan trọng như thế nào! Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của lúc ấy, hắn lập lời thề Chiếu cố cô thật tốt, bảo hộ cô, hắn sẽ quý trọng yêu thương cô cả đời, bởi vì đó là sứ mệnh quan trọng nhất của cảm của hắn đối với cô, có lẽ chính là dấy lên từ khi đó…Năm đó hắn mười tuổi, Thuần Thuần ba tuổi.
“Cục cưng, uống sữa thôi.”Thư Cẩn Dư bưng cốc sữa vừa pha, ngồi trên ghế bành, nhấm nháp ly sữa nóng. Cô thỏa mãn vuốt ve cái bụng hơi nhô ra, giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ bên trong đang hoạt động. Lần cuối cùng nhìn thấy Đinh Hạo Luân, đảo mắt lại đã qua một tháng, thời gian một tháng này, cô cố gắng tự thuyết phục mình từ bỏ mọi hy vọng, không cần có ảo tưởng gì với hắn nữa. Bắt cô trong khoảng thời gian ngắn phải hoàn toàn đã quên hắn, xác thực có chút khó khăn, cho nên cô khóc, cô hận, cô oán, nhưng chẳng giúp ích được gì. Cuộc sống là một chặng đường dài, cả ngày nhớ thương, thống khổ, cũng không có biện pháp làm cho chính mình khá hơn, là một người phụ nữ bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, vì thế cô vẫn tự nói với mình, đừng suy nghĩ những chuyện làm người ta khổ sở nữa. Cả ngày bi thương rơi lệ, không bằng đem hy vọng ký thác vào tương lai. Dù sao cô còn có đứa nhỏ nha! Đứa nhỏ chính là bảo vật trân quý mà ông trời ban cho cô. Uống xong sữa, cô đang muốn đem cái cốc không vào phòng bếp để rửa, thì tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên. “Kỳ quái, là ai nhỉ?” Cô nghi hoặc nhướn đôi mi thanh tú. Buổi tối Quyên Linh cùng Tuyết Lương mới đến tìm cô, thay cô mắng tên Đinh Hạo Luân vô tình kia suốt cả đêm, cũng vừa mới trở về, cho nên hiện tại người đến ấn chuông tuyệt đối không thể là bọn họ. Cô một mình ở Đài Bắc, người quen cũng không nhiều, nếu không phải Quyên Linh và Tuyết Lương, thì sẽ là ai? Tuy rằng cảm thấy hoài nghi, nhưng cô vẫn đặt ly xuống để mở cửa, bất quá cô chỉ mở cửa trong, cẩn thận để lại một cánh cổng sắt ngăn chặn. Khi cô mở cửa, nhìn thấy người đứng đằng sau cánh cổng sắt kia, không khỏi nghi ngờ mà chớp mắt vài cái. “Hạo Luân?”“Cẩn Dư.” Hắn đã sửa sang đầu tóc, cạo lại râu, tuy rằng vẫn có điểm gầy, nhưng trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn có tinh thần hơn. “Thật là anh! Sao anh lại tới đây?” Cô cứ tưởng rằng hắn vĩnh viễn sẽ không đến tìm cô nữa, không nghĩ tới sau khi chia tay một tháng, hắn lại đột nhiên xuất hiện. “Em… Gần đây có khỏe không?” Đinh Hạo Luân hỏi có chút không được tự nhiên. “Tốt lắm. Còn anh? A, anh có muốn vào ngồi chút không…” Cô định mở cửa sắt cho hắn đi vào, nhưng lại bị hắn cự tuyệt. “Không cần! Anh chỉ tới thăm em chút, thuận tiện nói cho em một chuyện, đã khuya rồi, anh không vào đâu.” Hắn có cảm giác kỳ lạ, chỉ cần vào phòng ở của cô, hắn nhất định sẽ không muốn xa rời nhu tình ấy, cho nên thay đổi quyết định ban đầu, mà hắn nghĩ thay đổi quyết định là tốt! “Anh muốn nói cho em biết chuyện gì?” Thư Cẩn Dư cảm thấy tò mò. Bọn họ không phải đã chia tay rồi sao? Còn có chuyện gì đáng giá để hắn nửa đêm chạy tới nói cho cô? Chẳng lẽ… Cô thật là cao hứng, trái tim đang tĩnh mịch lại lần nữa đập loạn nhịp. Đêm khuya hắn đột nhiên chạy tới tìm cô, rốt cuộc là có chuyện gì? “Cẩn Dư, anh đến nói cho em một chuyện, là anh sắp kết hôn rồi!” Trái tim Thư Cẩn Dư vừa mới đập mãnh liệt, lại lần nữa yên lặng. “Thật sự? Chúc mừng! Cô dâu là… Thuần Thuần sao?” Cô cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười, không muốn cho hắn biết chuyện này đối với cô vẫn có lực sát thương. Tình nhân cũ sắp kết hôn, cô dâu không phải cô, chợt nghe tin tức như vậy, dù cho người nghe là ai đều sẽ cảm thấy khổ sở. “Ừ.” Đinh Hạo Luân cẩn thận xem kỹ biểu tình trên mặt cô, muốn tìm ra một tia khác thường, nhưng cô biểu hiện rất khá, hắn cái gì cũng tìm không ra, chỉ thấy một gương mặt tươi cười. “Thuần Thuần cô ấy… Đồng ý gả cho anh rồi?” Ở trong ấn tượng của cô, Thuần Thuần dường như đã có ý trung nhân. “Ừ.”Hắn chưa nói mẹ hắn vì làm cho hắn tỉnh lại đứng lên, không tiếc dùng áp lực của người thân, đi cầu xin Thuần Thuần đồng ý hôn sự này, cuối cùng thậm chí không tiếc phải quỳ xuống, khiến Thuần Thuần không thể không thỏa hiệp. Hắn biết vì sự ích kỉ của mình, hắn làm cho hai người con gái không hạnh phúc, nhưng hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, hắn thầm nghĩ giấc mộng suốt hai mươi mấy năm qua sắp hoàn thành, cưới Thuần Thuần mà hắn yêu thương làm vợ. “Vậy thật sự là… Chúc mừng! Hôn lễ khi nào thì cử hành?” Trái tim cô rõ ràng đang rỉ máu, lại vẫn giả bộ không chút nào để ý, bày khuôn mặt tươi cười, thật sự rất khổ! “Thứ bảy tuần này, hôn lễ cử hành ở biệt thự Đinh gia.” “Úc! Em… Có thể có việc không thể đi, tiền biếu em sẽ nhờ người đưa qua…” “Anh không phải đến để hỏi tiền biếu!” Đinh Hạo Luân đột nhiên rống to. Một khắc kia, hắn thật sự tức giận. Nhưng hỏi hắn vì cái gì giận? Hắn lại không biết nói sao. Đối mặt tình nhân cũ sắp kết hôn, người bình thường không phải hẳn là sẽ có phản ứng đặc biệt sao? Thí dụ như Tức giận, phẫn nộ, ghen tị… Hắn thậm chí tình nguyện bị cô chửi ầm lên nói hắn phụ lòng, chứ biểu tình giống như thế này của cô, kẻ không rõ mọi việc còn tưởng người sắp kết hôn là bạn bè tốt của cô chứ không phải bạn trai đã kết giao ba năm. “Thực xin lỗi!” Biết chính mình làm hắn mất hứng, Thư Cẩn Dư theo thói quen lập tức giải thích. “Em biết anh không phải người để ý tiền tài vật chất, em chỉ… Không biết nói lời chúc phúc của em như thế nào.” Thực ra cô không phải muốn tươi cười chúc phúc cho hắn, mà là khóc lóc cầu xin hắn đừng rời xa cô! Nhưng tự tôn của cô đã chịu đựng quá nhiều thương tổn, không cho phép cô lại một lần nữa không để ý đến tôn nghiêm mà mở miệng khẩn cầu. “Kỳ thật em không cần cho anh quà chúc phúc, là anh thiếu em nhiều lắm.” Khoan dung của cô làm hắn xấu hổ. “Chuyện tình cảm vốn không thể nói đến hai chữ công bằng, không có công bằng, tự nhiên sẽ không có ai thua thiệt ai.” “Em có thể không cần để ý đến những việc như vậy không? Nếu em đánh mắng anh một chút, anh sẽ thấy tốt hơn một chút. Em cứ thế… Anh thật sự rất khó chịu!” “Anh cũng biết, em sẽ không mắng chửi người, bất quá em có thể cam đoan với anh, nhất định cố gắng chăm sóc tốt bản thân, anh thật sự không cần lo lắng.” “Cẩn Dư…” Hốc mắt Đinh Hạo Luân không khỏi đỏ lên. Hắn có tài đức gì mà có thể quen biết với một cô gái tốt như vậy, mà hắn… Thế nhưng hắn lại vì một người khác mà ruồng bỏ cô? Có khi ngẫm lại, ngay cả chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, hắn đột nhiên bắt đầu hoài nghi, tình yêu hắn dành cho Thuần Thuần có thật sự sâu sắc, sâu sắc đến nỗi hắn có thể từ bỏ một cô gái tốt như Cẩn Dư? Hắn vội vàng lắc đầu, không muốn lại suy nghĩ sâu xa về vấn đề này. Hắn suy nghĩ cái gì?Nhất định là hội chứng trước hôn nhân! Thuần Thuần là người hắn yêu cả đời, có thể cùng cô kết hôn, hắn đương nhiên thật cao hứng, làm sao có thể có loại này ý tưởng kỳ quái này? “Hạo Luân, mong anh đáp ứng với em, chiếu cố Thuần Thuần thật tốt, làm cho cô ấy hạnh phúc, đồng thời cũng làm cho chính mình vui vẻ. Tính tình của anh không tốt lắm, thời điểm cùng Thuần Thuần có tranh chấp, phải cô gắng làm cho làm cho cô ấy…” Cô đột nhiên lắc đầu cười khổ mà nói “Thực xin lỗi! Em suy nghĩ nhiều quá, anh yêu thương Thuần Thuần như vậy, đương nhiên không có khả năng cùng cô ấy phát sinh tranh chấp, cho dù có, anh cũng sẽ làm cho cô ấy vui!” “Cẩn Dư…” Đinh Hạo Luân cảm động cúi thấp đầu. “Đã khuya rồi, anh và em đều nên nghỉ ngơi rồi. Hạo Luân, hẹn gặp lại!” Cô mỉm cười hướng hắn nói lời từ biệt, sau đó chậm rãi đóng cửa lại. “Hẹn gặp lại, Cẩn Dư!”Ánh mắt hắn chặt chẽ khóa trụ gương mặt đang dần dần biến mất của cô, tựa hồ muốn ghi tạc dung nhan của cô trong lòng. Khi cửa gỗ hoàn toàn khép kín, hắn nghĩ đến việc không thể nhìn thấy dung nhan quen thuộc, liền trở nên kích động, rất muốn lập tức xông lên phía trước, phá tan cánh cửa. Nhưng hắn cũng biết, hắn không thể làm như vậy! Vài ngày tới hắn sẽ cưới Thuần Thuần, có được Thuần Thuần, là giấc mộng lớn nhất đời hắn, hắn không thể buông tha. Mắng hắn ích kỷ bạc hạnh cũng tốt, gian ngoan xảo quyệt cũng được, hắn chính là cố ý cưới Thuần Thuần làm vợ! Hắn kiên trì thực hiện tâm nguyện nhiều năm của mình, về phần Cẩn Dư… Hắn chỉ có thể xin lỗi cô thôi!Đinh Hạo Luân quay đầu trốn tránh, nhanh chóng rời chỗ ở của cô. Còn ở phía sau cửa, Thư Cẩn Dư thân thể gầy yếu vô lực, theo cánh cửa từ từ trượt xuống. Nước mắt… Sớm đã thấm ướt gương mặt cô. * * *Ngày hôm nay tại biệt thự Đinh gia vô cùng nào nhiệt, bởi vì con trai độc nhất Đinh Hao Luân của vợ chồng Đinh thị, sắp thành hôn. Đinh mẫu vì ngày lành hôm nay, mời riêng chuyên gia trang trí rất nhiều hoa tươi rực rỡ, bóng bay cùng băng rôn màu hồng, trên hỉ chướng đỏ viết bốn chữ to “Đinh tề đám hỏi”. Thư Cẩn Dư dừng tắc xi ở đường lớn gần biệt thự Đinh gia, vuốt nhẹ mái tóc dài bị gió làm rối, sau đó cẩn thận bước từng bước nhỏ, đi tới tòa nhà kiến trúc quen thuộc. Cô cúi đầu bước vào cửa lớn của biệt thự, cố ý tránh đám người náo nhiệt, sợ bị người khác nhận ra. Cô nhìn bốn chữ to dán ngay trước cửa, thoáng tạm dừng vài giây, sau đó đau đớn dời tầm mắt, tiếp tục đi đến cửa vào. Hỏi cô là đến làm náo loạn, phá hư hôn lễ này? Hay là trong túi da chứa xăng cùng cái bật lửa, chuẩn bị đến tính sổ? Cũng không phải!Ý đồ của cô rất đơn giản, thầm nghĩ thừa dịp trước khi nghi thức kết hôn bắt đầu, vụng trộm ngắm nhìn người bạn trai cũ đời này vô duyên vô phận một chút. Cô muốn tận mắt xem, hắn trở thành chú rể thì trông sẽ đẹp trai tuấn dật đến thế nào! Tuy rằng hắn gạt bỏ cô, nhưng kỳ quái là cô cũng không hận hắn. Cô biết hắn không phải là một kẻ phụ bạc vô tình, ngược lại, lại là một nam nhân thâm tình. Nguyên nhân vì thâm tình, cho nên hắn không thể yêu cô, người hắn yêu thương hai mươi mấy năm là em gái không cùng huyết thống, Thuần Thuần. Hắn chưa từng quên hay nghi ngờ tình yêu hắn dành cho Thuần Thuần, trong lòng tưởng tưởng nhớ nhớ chỉ một người, thủy chung chỉ có cô ấy, nam nhân thâm tình như vậy, cô có thể trách hắn phụ lòng sao? Hắn miễn cưỡng chính mình cùng cô kết giao ba năm, cuối cùng vẫn theo lựa chọn ban đầu của mình, trở về bên người con gái hắn yêu thương, hắn có sai sao? Cô đương nhiên ghen tị vì Thuần Thuần không cần tốn nhiều sức, có thể có được hạnh phúc mà cô vĩnh viễn không chạm đến được, nhưng cô ngoại trừ cảm thán trời xanh không công bằng, cũng không có oán hận. Hôn lễ hẳn là sắp cử hành rồi chứ? Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, qua năm phút đồng hồ nữa, người cô yêu sẽ thuộc về nữ nhân khác! Mắt thấy thời gian cử hành hôn lễ sắp đến, chú rể chắc đã chuẩn bị tốt? Cô đứng ở lối vào trang trí hoa tươi xa xỉ, chờ đợi thân ảnh Đinh Hạo Luân xuất hiện. “Tiểu thư, tới tham gia hôn lễ sao? Xin hỏi cô là thân hữu nhà trai hay nhà gái?” Cô gái đứng đón khách ở cửa phát hiện cô, trên mặt nở nụ cười tiến lên hỏi. “Tôi là…” Cô cụp nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói “Tôi là bằng hữu của cô dâu.” Cô không muốn mang đến phức tạp cho Đinh Hạo Luân. “A, cô là bằng hữu của Thuần Thuần? Mời vào bên trong đi! Bên trong sẽ có người chỉ cho cô chỗ ngồi.” Vị tiểu thư kia vội bày ra tư thế tiếp đón, mời cô vào nhà. “Cám ơn cô, tôi chờ một lát rồi sẽ vào.” Thư Cẩn Dư nói, nhưng cũng không tính tiến vào. Cô thầm nghĩ liếc hắn một cái là tốt rồi, chỉ cần thấy người cô muốn gặp, lập tức sẽ rời đi, cô chưa bao giờ tính toàn bộ hành trình xem lễ. Nhưng lúc này, một thân ảnh lo lắng bỗng nhiên điên cuồng quát xuống lầu, giống hệt đầu tàu lao tới, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hô to “Cẩn Dư! Cẩn Dư!” Cô đến đây! Hắn biết, vừa rồi hắn từ cửa sổ lầu hai thấy cô rồi! Thư Cẩn Dư trong lòng chấn động, nhận ra đó là Đinh Hạo Luân. Hắn như thế nào chạy đến?Cô lộ ra nụ cười, trực giác muốn nhìn hắn, nhưng lý trí đúng lúc nhắc nhở Hắn sắp kết hôn, cô không thể lại gặp mặt hắn! Trái tim cô nhói đau, khó nhịn bi thương xoay người chạy ra khỏi biệt thự Đinh gia. “Cẩn Dư! Đừng đi đừng đi!”Đinh Hạo Luân thấy cô, hắn nhanh chóng xông lên trước, muốn giữ lấy tay cô, không cho cô thoát, nhưng có một bàn tay nắm lấy tay áo hắn, ngăn trở hắn. “Hạo Luân?” Đó là cậu của Đinh Hạo Luân. “Cẩn Dư…”Đinh Hạo Luân gào thét muốn đuổi theo, nhưng bàn tay lôi kéo hắn thủy chung không chịu buông ra. “Hạo Luân! Sắp cử hành hôn lễ rồi, cháu muốn đi đâu?” Cậu Đinh Hạo Luân giữ chặt hắn, có chút bất mãn hỏi . “Cậu, cháu…”Đinh Hạo Luân xấu hổ nhìn cậu, biết chính mình không nên ở giữa hôn lễ, truy đuổi thân ảnh của một nữ nhân, khi hắn quay đầu lại nhìn phía bên ngoài, bóng dáng Thư Cẩn Dư đã biến mất. Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, đứng thẳng tại chỗ hồi lâu, ngay cả cậu buông hắn ra khi nào cũng không biết. Tại sao tim hắn lại có loại cảm giác hư không này? Giống như phá một cái động lớn, lấp thế nào cũng không đầy. Hắn vẫn nghĩ, những hư không tịch mịch này, là vì còn chưa kết hôn với Thuần Thuần, cho nên hắn cố ý xem nhẹ nó, làm bộ nó không tồn tại. Nay hôn lễ sắp cử hành, vì sao loại cảm giác trống rỗng này, không những không giảm ngược lại còn tăng? Chẳng lẽ người hắn chân chính yêu, không phải Thuần Thuần? Hắn… Có phải nghĩ sai cái gì chăng? Đinh Hạo Luân nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Thời khắc sai lầm thiếu chút nữa tạo thành, hắn mới phát hiện chính mình sai lầm rồi, hắn mười phần sai, sai thái quá! Hắn đột nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười mang theo thống khổ, tự trách cùng châm chọc. Uổng phí hắn đã sống hơn ba mươi năm, ngay cả người mình yêu thương cũng không rõ ràng! Thân hữu bên cạnh nghĩ hắn sắp cưới vợ nên cao hứng, mới có thể làm ra hành động thất thường như thế, chỉ có hắn biết, hắn vô cùng may mắn, kịp lúc vãn hồi cái cọc hôn nhân sai lầm này. Cám ơn trời đất! Trước lúc sai lầm tạo thành, hắn đúng lúc tỉnh ngộ, không tạo ra những thương tổn lớn hơn nữa. Cám ơn trời đất! Hắn còn có cơ hội vãn hồi hết thảy, dùng tuổi già bù lại cho cô gái nhỏ đã vì hắn mà nhận đủ mọi khổ sở. Đinh Hạo Luân lộ vẻ mặt mỉm cười, kiên định xoay người đi vào tân phòng chật ních người. Hắn biết chính mình nên làm như thế nào rồi! Hắn nên trở về…Thư Cẩn Dư lặng lẽ ló ra từ một chỗ bí ẩn, nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn trở về biệt thự. Hôn lễ hẳn là sắp cử hành rồi? Cô vỗ về bụng mình, đau khổ nhỏ! Papa cùng với dì khác kết hôn rồi, từ nay về sau, chỉ còn mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi. Không thể cho con một người cha, con có hận mẹ không